K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

16 tháng 12 2018

VD:

Khi đi học, em luôn cố gắng học tập hết sức, vươn lên bằng chính khả năng của mình. Trong quá trình học tập, em chấp hành đầy đủ các quy định nhà trường đề ra: đi học đúng giờ, mặc đúng đồng phục nhà trường vào thứ 2, 4,6 mỗi tuần. Về nhà, em luôn hoàn thành bài tập được giao về nhà, và chuẩn bị bài cho ngày học ngày mai.

30 tháng 12 2018

VD:Khi đi học, em luôn cố gắng học tập hết sức, vươn lên bằng chính khả năng của mình. Trong quá trình học tập, em chấp hành đầy đủ các quy định nhà trường đề ra: đi học đúng giờ, mặc đúng đồng phục nhà trường vào thứ 2, 4,6 mỗi tuần. Về nhà, em luôn hoàn thành bài tập được giao về nhà, và chuẩn bị bài cho ngày học ngày mai.

15 tháng 9 2019

Tiền bạc chỉ là phù du, con cu mới là vô địch    =))) 

29 tháng 12 2022

Vẻ đẹp của nhân vật anh thanh niên trong tác phẩm LLSP của NTL đã được thể hiện thật chân thực, sinh động qua đoạn văn : “Thôi, chấm dứt tiết mục hái hoa…… Xong việc, trở vào, không thể nào ngủ lại được.” Trước hết, qua lời trò chuyện của anh với ông họa sĩ và cô kĩ sư, ta thấy được ở anh lòng yêu nghề, gắn bó với công việc. Anh đã giới thiệu rất chi tiết từng dụng cụ, từng loại máy trong công việc của mình cho ông họa sĩ và cô kĩ sư nghe với giọng điệu say sưa, hào hứng. Để có thể hiểu và giới thiệu một cách đầy đủ về công việc cũng như các thiết bị làm việc của mình một cách rành rọt như vậy hẳn là anh đã dành rất nhiều thời gian để tìm hiểu về nó và thậm chí coi nó như một người bạn của mình. Và cũng nhờ tình yêu nghề, say mê với công việc mà anh có được sự thành thạo cũng như kinh nghiệm trong công việc của mình: “ Ban đêm, không nhìn máy, cháu nhìn gió lay lá hay nhìn trời, thấy sao nào khuất, sao nào sáng, có thể nói được mây, tính được gió.” Những kinh nghiệm ấy anh có được nhờ tích lũy trong suốt quá trình làm việc, trong suốt bốn năm gắn bó với công tác khí tượng kiêm vật lí đại cầu. Đáng quý hơn, ở anh , ta còn thấy tinh thần tự giác rất cao, có thái độ nghiêm túc trong công việc. Dù sống một mình trên đỉnh núi cao, không ai đôn đốc nhắc nhở nhưng anh vẫn luôn hoàn thành tốt công việc của mình. Vượt qua sự khắc nghiệt của thiên nhiên mùa đông nơi núi cao lạnh lẽo, đúng giờ ốp thì cho dù mưa gió, giá rét, anh vẫn trở dậy ra vườn làm nhiệm vụ một cách đều đặn, chính xác bốn lần trong ngày và âm thầm, bền bỉ trong suốt nhiều năm. Và qua đoạn trích, ta còn thấy ở anh sự cởi mở, chân thành và lòng hiếu khách. Dù chỉ là gặp gỡ tình cờ, ông họa sĩ và cô kĩ sư là những vị khách mới quen nhưng anh thanh niên đã tỏ ra rất hào hứng khi được trò chuyện, tâm sự với khách. Anh nhiệt thành kể cho khách nghe công việc và cuộc sống của mình một cách say sưa, không chút e dè; anh đếm từng giây, từng phút trôi qua để không bỏ lỡ dịp hiếm có được trò chuyện cùng khách. Như vậy, chỉ với một đoạn văn ngắn, qua lời kể của anh thanh niên, người đọc thấy hiện lên ở anh những vẻ đẹp thật đáng quý trong suy nghĩ, hành động, tâm hồn và tình cảm, anh chính là hiện thân cho vẻ đẹp của con người lao động thời kì mới – xây dựng CNXH.

30 tháng 10 2018

Dẫu thời gian cứ dần trôi chảy mãi
Bóng hình thầy vẫn đọng lại trong tôi
Bao tháng ngày đâu nói đặng nên lời
Giờ điểm lại tình nào vơi tiềm thức
Trang vở cũ dường như chưa ráo mực
Tiếng của thầy nào đâu dứt lời vang
Đây trường xưa vẫn đậm nét vôi vàng
Đã hiện hữu những hành trang ngày cũ
Trường xưa đó bạch đàn nay im ngủ
Dáng thầy đây tóc đã rủ màu sương
Bao nếp nhăn của ngày tháng yêu thương
Mãi tô đậm hằn in gương mặt ấy
Và hôm nay thầy vẫn vui tay vẫy
Học trò xưa ai nấy đã toại danh
Về thăm lại với tất cả lòng thành
Kính tặng thầy ước mơ xanh dạo trước
Bao chuyến đò ngày xưa như quay ngược
Đàn trẻ thơ giờ đã bước vinh quang
Mang trên mình đầy ánh sáng huy hoàng
Thầy mãn nguyện ngập tràn niềm sung sướng.
 

30 tháng 10 2018

Về mùa xuân nha bạn đây là ý tưởng của mình sắp kt nhưng có vẻ lủng củng 

Khi mùa xuân đang gọi ánh nắng về

Chim ca hót líu lo như trẩy hội

Dịp Tết nào cũng mong được thăm quê

Hạnh phúc đơn giản chỉ là thế thôi.

Thành phố nhộn nhịp khúc hát tưng bừng

Đón những cành mai trải khắp phố phường

Bao lì xì đỏ rồi lại bánh chưng

Niềm vui sướng khác xa những ngày thường.

^-^

Thời gian đẹp ấy trôi qua thật mau

Để  tiếp tục công việc chưa lo xong

Dành lại kỉ niệm cho xuân năm sau

Để hướng tới những ước mơ thành công.

6 tháng 9 2019

khi chiến tranh xảy ra trẻ em phải sống trong sự đau thương mất mát, trẻ mất đi những sự ôm ấp vỗ về của cha mẹ, mất đi niềm vui và không được đến trường, thậm chí có những trẻ còn bị khát sữa đói ăn. chính vì thế trẻ em là nạn nhân của chiến tranh

ví dụ : thời kì thế kỉ 19-20 đa số trẻ em mù chữ chết đói

9 tháng 11 2021

Tham khảo!

Tôi tên là Trương Sinh, là con một gia đình khá giả có vợ hiền là Vũ Nương. Cuộc sống của tôi vốn êm ấm nhưng chính tay tôi đã phá tan tất cả. Đến bây giờ tôi vẫn không nguôi day dứt về lỗi lầm tôi đã gặp phải

Tôi và vợ đang sống êm ấm thì có lệnh tôi phải đi lính. Rời nhà ra chiến trường lòng tôi vô cùng buồn bã và chán nản nhưng may có lời động viên của mẹ và vợ, tôi đã vợt qua tất cả.

Cuối cùng, tôi cũng được bình an trở về sau bao nhiêu gian khổ hiểm nguy. Mấy năm xa cách nhớ thương, nay đoàn tụ, vợ chồng mừng mừng, tủi tủi. Hay tin mẹ qua đời, lòng tôi buồn khổ quá. Tôi hỏi thăm mộ mẹ rồi bế con đi viếng. Dọc đường, bé Đản khóc, tôi dỗ : "Nín đi con, bà mất, lòng cha buồn khổ lắm rồi". Bé Đản liền nói tôi không phải là cha nó, cha nó là người trước đây đêm nào cũng đến bên mẹ. Tôi choáng váng. Đất dưới chân tôi như sụp xuống. Tôi cứ nghĩ Vũ Nương là một người vợ ngoan hiền, đức hạnh, ngờ đâu nàng trở nên hư hỏng như vậy sao? Tôi bỗng thấy căm giận Vũ Nương. Mối nghi ngờ trong tôi mỗi lúc càng được thổi bùng lên, không có cách gì dập tắt được. Về đến nhà, tôi la mắng om sòm cho hả giận. Vũ Nương bàng hoàng sửng sốt. Nàng vừa khóc vừa thanh minh : "Thiếp vốn con nhà nghèo khó, được nương tựa nhà giàu, vẫn lấy sự nết na thuỳ mị, công dung ngôn hạnh làm đầu. Vợ chồng sum họp chưa được bao lâu, chia xa chỉ vì lửa binh chứ không vì lí do gì khác. Trong ba năm cách biệt, thiếp một mực giữ gìn tiết hạnh, không tô son điểm phấn, không bén gót chốn chơi bời hoa liễu, một mực nhớ thương và chung thuỷ với chàng. Xin chàng hãy tin thiếp, đừng nghi oan cho thiếp mà tội nghiệp...".

Nhưng bao nhiêu lời nói chân thật cũng không làm dịu được mối nghi ngờ trong tôi. Hàng xóm thương Vũ Nương cũng ra sức bênh vực và biện bạch cho nàng, nhưng tôi không nghe ai hết. Ngọn lửa hờn ghen đang đốt cháy mọi cảm xúc, ý nghĩ của tôi. Tôi mắng nhiếc không tiếc lời rồi đánh đuổi nàng đi. Cảm thấy không thể thuyết phục được tôi, Vũ Nương bất đắc dĩ nói trong đau đớn, xót xa, cay đắng rằng :
- Thiếp sở dĩ nương tựa vào chàng, vì có cái thú vui nghi gia nghi thất, có sự yên ổn được tựa bóng cây cao. Đâu ngờ ân tình tựa lá, gièm báng nên non. Nay đã bình rơi trâm gãy, mây tạnh mưa tan, sen rũ trong ao, liễu tàn trước gió; khóc tuyết bông hoa gãy cuống, kêu xuân cái én lìa màn, nước thẳm buồm xa, đâu còn thể lại lên núi Vọng Phu kia nữa.

Rồi nàng tắm gội sạch sẽ, ra bến Hoàng Giang than khóc, thề nguyền và gieo mình xuống sông tự vẫn.

Về phần tôi, mối nghi ngờ không chỉ làm hại Vũ Nương mà còn làm khổ tôi, dằn vặt tôi không phút nào yên. Tuy giận Vũ Nương thất tiết nhưng khi nàng tự vẫn, tôi cảm thấy lòng đau nhói. Tôi cố vớt thây nàng để chôn nhưng tìm mãi không được. Một đêm, tôi ngồi buồn bã trước ngọn đèn khuya. Chợt đứa con trại bật thốt: “Cha Đản lại đến kia kìa!”, rồi chỉ tay vào bóng tôi in trên vách: “Đây này!”. Tôi ngỡ ngàng và hiểu ra tất cả. Thì ra, ngày thường lúc tôi vắng nhà, Vũ Nương hay trỏ bóng mình trên tường đùa con và báo đó là cha Đản. Tôi thấu hiểu nỗi oan động trời của vợ và trách mình sao quá nhẫn tâm, nhưng mọi chuyện trót đã qua rồi, không làm sao thay đổi được nữa…

Câu chuyện của tôi, những sai lầm của tôi là có thật. Tôi đã đánh mất hạnh phúc của mình. Kể ra câu chuyện đau lòng này, tôi chỉ muốn mọi người đừng xử sự nông nổi, cả giận mất khôn như tôi. Hãy tin yêu con người, thực lòng yêu thương người thân để gia đình không rơi vào những bi kịch đau đớn.