Bạn nào viết đc bài "CÔ ĐƠN DÀNH CHO AI" thì mik se tick cho người đó
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Lời bài hát
Tuyết trắng xoá lấp kín đường về.
Còn mình tôi đi trên con đường .
chợt nhìn về vương quốc kia
như bị chia cách với màn đêm.
Từng đợt gió tuyết xuyên vào con tim, giá băng của tôi.
Thế giới như đổi thay, Bao khó khăn nhọc nhằn .
Thận trọng tôi ơi, đừng để ai thấy
Hãy thật xinh tươi hồn nhiên như hôm nao
Đừng kể ai nghe, đừng để ai biết .
Giờ đây đã hết .
Giờ ra đi, một mình ta .
Không còn gì để mà thương đau.
Về tương lai rồi bước đi .
Và nơi đây ngăn cách thế gian.
Xóa tan di, muộn phiền đã qua rồi
Gió tuyết hãy tràn về.
Dù sao cơn lạnh kia đã thân quen ta rồi
Và nơi đây cho bao diệu kì
Nhỏ bé đứng trong không gian
Và chẳng điều gì thay đổi tôi
Vì chẳng có ai nơi đây.
Dù thời gian qua một mình đơn côi
Giờ đây là lúc vượt qua chính mình
Còn gì trong ta giờ đây phải biết
Tự do
Giờ ra đi, một mình ta .
Mây trời cùng hoà vào trong tôi .
Về tương lai , rồi bước đi .
Giọt nước mắt đã khô rồi
Đứng nơi đây , Ngày mới dâng tràn
Gió tuyết hãy tràn về .
Nơi này không gian cho ta khám phá biết bao điều hay
Tâm hồn tôi đang vụt bay đem đến những cơn lạnh giá quanh đay
Bay vào không gian như ngàn băng giá kết tinh ở đây
Tôi sẽ không quay trở lại
Bỏ quên tuổi thơ năm tháng
Hay bước đi, một mình ta
Như ngày dài chờ bình minh lên
Về tương lai, và bước đi
cuộc sống đã xoá tan rồi
Đứng nơi đây, một ngày mới trào dâng
Hãy đến đây băng giá
Dù sao cơn lạnh kia đã thân quen ta rồi
Lời bài hát [vietsub]
Tuyết trắng xoá lấp kín đường về.
Còn mình tôi đi trên con đường .
chợt nhìn về vương quốc kia
như bị chia cách với màn đêm.
Từng đợt gió tuyết xuyên vào con tim, giá băng của tôi.
Thế giới như đổi thay, Bao khó khăn nhọc nhằn .
Thận trọng tôi ơi, đừng để ai thấy
Hãy thật xinh tươi hồn nhiên như hôm nao
Đừng kể ai nghe, đừng để ai biết .
Giờ đây đã hết .
Giờ ra đi, một mình ta .
Không còn gì để mà thương đau.
Về tương lai rồi bước đi .
Và nơi đây ngăn cách thế gian.
Xóa tan di, muộn phiền đã qua rồi
Gió tuyết hãy tràn về.
Dù sao cơn lạnh kia đã thân quen ta rồi
Và nơi đây cho bao diệu kì
Nhỏ bé đứng trong không gian
Và chẳng điều gì thay đổi tôi
Vì chẳng có ai nơi đây.
Dù thời gian qua một mình đơn côi
Giờ đây là lúc vượt qua chính mình
Còn gì trong ta giờ đây phải biết
Tự do
Giờ ra đi, một mình ta .
Mây trời cùng hoà vào trong tôi .
Về tương lai , rồi bước đi .
Giọt nước mắt đã khô rồi
Đứng nơi đây , Ngày mới dâng tràn
Gió tuyết hãy tràn về .
Nơi này không gian cho ta khám phá biết bao điều hay
Tâm hồn tôi đang vụt bay đem đến những cơn lạnh giá quanh đay
Bay vào không gian như ngàn băng giá kết tinh ở đây
Tôi sẽ không quay trở lại
Bỏ quên tuổi thơ năm tháng
Hay bước đi, một mình ta
Như ngày dài chờ bình minh lên
Về tương lai, và bước đi
cuộc sống đã xoá tan rồi
Đứng nơi đây, một ngày mới trào dâng
Hãy đến đây băng giá
Dù sao cơn lạnh kia đã thân quen ta rồi
bạn thử nói về sự biết ơn của mình đối với thầy cô giáo xem
Cơ hội kiếm ti-ck bằng thực lực đây bà con
MẠI DÔ MẠI DÔ !!!!!
@v@
Gửi mẹ kính yêu của con!
Mẹ ơi, ngày 4-3 là ngày con sinh ra đời và cũng là ngày mẹ vui mừng nhất. Mẹ sinh con ra trong vui mừng , yêu thương trong vòng tay ấm áp của mẹ. Con 14 tuổi rồi, nhưng mẹ chưa bao giờ cho con là trưởng thành mẹ luôn cho con là một đứa trẻ tinh nghịch, ngoan ngoãn và biết nghe lời mẹ. Mẹ vẫn lo lắng cho con từng ngày, mẹ chưa bao giờ để con chịu thiệt. Mẹ biết không? Có mẹ là niềm vui lớn nhất của con. Con hạnh phúc lắm khi con có mẹ bên cạnh, hằng năm cứ vào ngày sinh nhật con lại ngồi bên cửa sổ nhìn lên bầu trời đầy vì sao và tự hỏi " Mẹ có bao giờ hết lo lắng yêu thương con không nhỉ? Mẹ có bao giờ ghét con không? " Nhưng có lẽ giờ câu trả lời con đã có rồi, mẹ chưa bao giờ hết lo lắng cho đứa con này cả và chưa bao giờ ghét con khi con nghịch ngợm , làm mẹ cáu giận. Con biết là mình có lỗi rất nhiều khi cãi lại lời mẹ và không ngoan ngoãn với mẹ. Tình cảm của mẹ dành cho con là bao la rộng lớn cả đời con xin ghi nhớ trong lòng. Mẹ bận nhưng thời gian mẹ dành cho con luôn có mẹ quan tâm con chăm sóc con từng li từng tí. Những lúc ốm, mẹ nghỉ làm mặc dù giáo án còn nhiều nhưng mẹ không màng tới vẫn thức đêm hôm đến mức ngủ thiếp bên cạnh con. Con tỉnh dậy mẹ ân cần hỏi con đỡ chưa? Mẹ ơi, con hạnh phúc vì được làm con của mẹ. Con hi vọng nếu có kiếp sau con vẫn muốn được làm con gái của mẹ. Cả đời này con nợ mẹ hai chữ " cảm ơn " không bao giờ trả hết.
Gửi mẹ yêu của con!!
Linh
Nguyễn Phương Linh
Bạn tham khảo bài này của mình rồi thay thành của bạn nha! Chúc bạn học tốt!
Thư gửi mẹ
Mẹ yêu dấu của con!
Có lẽ mẹ sẽ ngạc nhiên lắm khi nhận được thư này. Bởi lẽ từ trường con về nhà mình chỉ vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ đi xe đò, hơn nữa con lại hay về nhà. Có lẽ mẹ cũng chẳng hiểu tại sao con viết thư này và viết gì trong đó khi mà con vẫn thường xuyên gọi điện về nhà và con là đứa ít nói!Mẹ biết không? Chỉ tại con là một đứa nhút nhát và ít biểu lộ tình cảm nên con khó có thể nói với mẹ những lời từ sâu thẳm lòng con. Vì vậy con chỉ có thể viết những dòng này để mẹ biết được con yêu mẹ đến nhường nào!
Mẹ ơi! Con nghĩ Đấng Tạo Hóa quá quang phòng, Ngài đã cho con đến trong cuộc đời này, ban cho con vô số quà tặng. Và đối với con quà tặng quí giá nhất là được làm con của mẹ. Mẹ là quà tặng quí nhất không phải vì mẹ là một vị thánh hay một vĩ nhân mà chỉ đơn giản vì mẹ là MẸ của con.
Mẹ đã hy sinh cho chúng con quá nhiều: tuổi thanh xuân, sức khỏe…có lẽ là cả cuộc đời! Chúng con được sinh ra, gia đình mình không khá giả nếu không muốn nói là chật vật để có thể no đủ. Cuộc sống trên quê hương quá khó khăn, gia đình mình phải ly hương khi chúng con còn quá nhỏ. Ba mẹ phải tay bế tay bồng chúng con và gầy dựng từ đầu trên đất khách. Con vẫn nhớ những khi chúng con bệnh, không ngủ được và khóc vì đau thì mẹ cũng không yên giấc. Con đi học, mẹ luôn lo lắng để chúng con khỏi thua bạn thua bè. Mẹ nói: “Đời mẹ khổ, mẹ phải nghĩ học sớm. Nên bây giờ khổ cách mấy mẹ cũng cho tụi bây đi học! Có cái nghề cái nghiệp đàng hoàng”. Công việc bận rộn, vất vả là thế nhưng chưa lần nào mẹ bắt chúng con nghỉ học. Rồi con vào cấp 3, mỗi ngày phải đạp xe 16 cây số để có được con chữ, mẹ lại dậy sớm chuẩn bị từng hộp cơm để con đến trường.
Trong những kì thi quan trọng mẹ luôn mang đến cho chúng con những gì tốt nhất. Hôm con đi thi tốt nghiệp, vì địa điểm thi khá xa, con phải ở lại buổi trưa, thế là mẹ chuẩn bị cho con nào cơm, nào sữa… Mẹ biết không? Đôi lúc con kể cho chúng bạn nghe về điều này và con thấy tự hào. Ngộ lắm phải không mẹ? Có thể điều này rất bình thường đối với người khác, nhưng với con nó thể hiện tình yêu bao la của mẹ. Hy sinh nhiều như thế nhưng mẹ chẳng đòi hỏi gì ở chúng con. Vì vậy đó chính là động lực để chúng con cố gắng học tập. Con biết ngày chị con nhận được giấy báo trúng tuyển đại học vào một trường danh tiếng với số điểm cao mẹ vui lắm. Mẹ không nói lời nào nhưng con nhìn thấy điều đó trong mắt mẹ. Con tự hào về chị và con biết mẹ cũng thế. Con không thông minh như chị nhưng con cũng đã cố gắng. Rồi con cũng vào đại học. Niềm vui đến nhưng cũng mang theo bao nỗi lo âu. Mẹ lại thêm vất vả.
Rồi chúng con lên phố, đất Sài thành với những bon chen, những hưởng thụ đôi lúc làm chúng con quên đi những vất vả cực nhọc mà mẹ đang chịu. Những giấc ngủ chúng con dường như dài hơn trong khi mẹ phải dậy từ 4h30 mỗi sáng. Về nhà, nhìn thấy những nếp nhăn trên trán me ngày càng sâu chúng con thấy hối hận lắm và tự hứa sẽ phải cố gắng.
Làm việc quá sức khiến mẹ mắc những căn bệnh quái ác, nhưng nhiều khi mẹ đã âm thầm chịu đựng cơn đau vì sợ chúng con lo lắng. Rồi mẹ đi bệnh viện, bác sĩ bảo mẹ không được làm việc nặng. Chúng con khuyên mẹ nhưng mẹ bảo “mẹ không làm thì ai làm? Cứ kệ mẹ, tụi bây cứ lo học!” Căn bệnh hành hạ, những cơn đau đến thường xuyên hơn nhưng vì không có tiền nên mẹ lại không đi tái khám. Và rồi cứ thế, bệnh của mẹ ngày một nặng hơn. Mẹ biết không? Có nhiều lúc con sợ lắm. Con sợ rằng chúng con không có cơ hội để đền đáp sự hy sinh lớn lao của mẹ. Con vẫn hằng cầu nguyện xin Chúa cho mẹ sống thật lâu với chúng con. Để khi ra trường, chúng con có thể lo cho mẹ những ngày sống vui vẻ và an nhàn. Hy sinh cho chúng con nhiều như thế nhưng mẹ chẳng cần chúng con đền đáp. Mẹ là vậy đó! chỉ biết lo cho chúng con mà chẳng bao giờ chăm sóc bản thân mình.
Mẹ còn là người vị tha, con nói điều này không phải vì mẹ chưa bao giờ đánh chúng con. Nhưng vì mẹ luôn thông cảm và sẵn sàng tha thứ những lỗi lầm của chúng con. Bởi vậy từ khi còn bé mỗi lần bị điểm kém hay mắc phải lỗi gì thì mẹ là người đầu tiên con thổ lộ. Mẹ ơi! Con biết mẹ buồn chúng con nhiều lắm! Bởi đôi lúc chúng con chẳng vâng lời, còn ham chơi. Đôi lúc chúng con còn thờ ơ trước những vất vả của mẹ. Năm 12 một người bạn đặc biệt đã đọc cho con nghe bài thơ Nốt Ruồi Son. Thoạt đầu con chẳng nghĩ ngợi nhiều, nhưng đến hôm nay, khi đã là sinh viên đại học con thật thấm thía. Bài thơ thế này:
Ngửa chân tìm nốt ruồi son
Nhớ ngày xưa mẹ bảo
Cái số mi một đời rong rảo
Đi là quên mất đường về…
Ngày đi gió nín bờ đê
Con chuồn mặt giận khóc mê không chào
Con ngẩng đầu lao về phía phố
Ngơ ngác cỏ gà, nức nở bồ công anh.
Chạm ngõ thị thành
Giấc quê thành tro bụi
Khát vọng leo thang trên những tầng cao
Con vẽ ước mơ bằng những bảng màu
Tươi nguyên như tuổi
Để mệt nhoài những cơn rong ruổi
Thèm một tiếng quê…
Nay về
Ngồi trên đồi gió
Mẹ đó
Nấm mồ nâu
Trưa rớt qua đầu
Vo chiếc bóng
Tròn…
Ngửa chân tìm nốt ruồi son
Cay con mắt một vết mòn
hoe đỏ…
(Bài đăng trên Mực Tím số 782 – 17.5.2007)
Con chợt nhận ra hình ảnh của mình phản phất đâu đó, con sợ rồi một ngày con “thèm một tiếng quê…” nhưng chỉ còn lại “Mẹ đó…nấm mồ nâu…”
Mẹ yêu dấu! Con viết những dòng này nhưng rất có thể mẹ chẳng bao giờ nhận được nó bởi con sẽ không bao giờ gởi đi! Năm tháng sẽ qua đi, những dòng chữ này rồi cũng mờ nhạt nhưng mẹ ơi tình yêu chúng con dành cho mẹ là mãi mãi. Đừng hy sinh vì chúng con nhiều như thế! Hãy chăm sóc bản thân mình! Hãy cho chúng con cơ hội để đền đáp tình yêu của mẹ. Sống thật lâu với chúng con mẹ nhé!
Con yêu mẹ!
Tk nha!
tham khảo
Chủ tịch Hồ Chí Minh là một vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam. Bác là một người mang đến tự do cho dân tộc. Bác sống rất giản dị và mãi mãi là tấm gương sáng để ta học tập. Qua văn bản "Đức tính giản dị của Bác Hồ" cho ta hiểu rõ hơn về đức tính giản dị của Bác qua sinh hoạt và mối quan hệ với mọi người. Trong bữa cơm chỉ có vài ba món rất đơn giản. Lúc ăn Bác không để rơi vãi một hột cơm. Ăn xong, cái bát bao giờ cũng sạch và thức ăn còn lại thì được sắp xếp tươm tất. Ở việc làm đó cho ta thấy, Bác rất quý trọng kết quả lao động sản xuất của con người và Bác kính trọng cả những người phục vụ trong nhà. Cái nhà sàn của Bác vẻn vẹn chỉ có ba phòng. Trong lúc tâm hồn của Bác lộng gió thời đại thì cái nhà nhỏ đó luôn luôn lộng gió và ánh sáng, phảng phất hương thơm của hoa vườn. Tác giả đan xen lời bình luận với câu văn biểu cảm ca ngợi đức tính giản dị của Bác và làm cho đoạn văn nghị luận hấp dẫn hơn. Bác suất đời làm việc, suất ngày làm việc, từ việc rất lớn: việc cứu nước, cứu dân đến việc rất nhỏ, trồng cây trong vườn, viết một bức thư cho một đồng chí, nói chuyện với các cháu miền Nam, đi thăm nhà tập thể của công nhân, từ nơi làm việc đến phòng ngủ, nhà ăn... Tác giả khẳng định Bác có lối sống giản dị thanh bạch, sôi nổi, phong phú, hòa cùng đời sống đấu tranh gian khổ, ác liệt của nhân dân. Đời sỗng vật chất giản dị đã làm đẹp hơn, phong phú hơn đời sống tinh thần, đó là nối sống văn minh là gương sáng cho đời sau. Trong đoạn văn này tác giả đưa ra ba khía cạnh để làm sáng tỏ đức tính giản dị của Bác, nhưng tác giả chỉ dẫn ra hai câu nói nổi tiếng của người: "Không có gì quý hơn độc lập, tự do", " Nước Việt Nam là một, dân tộc Việt Nam là một, sông có thể cạn, núi có thể mòn, song chân lý ấy không bao giờ thay đổi". Câu nói của Bác vô cùng giản dị nhưng đã trở thành chân lý của dân tộc, của thời đại. Bác viết và nói như vậy để mọi người dễ nhớ, dễ thuộc, dễ hiểu, dễ làm theo. Cách nói và cách viết của người rất giản dị và thấm thía
tham khảo
Chắc hẳn ai cũng biết Bác Hồ phải không? Bác là một vị cha già của dân tộc, bác là người lãnh tụ tài ba, Bác là một vị danh nhân của thế giới. Đấy, Bác Hồ của chúng ta vĩ đại như vậy đấy, nhưng Bác không kiêu ngạo, như PHẠM VĂN ĐỒNG đã nói Bác giản dị trong lối sống, Bác giản dị trong quan hệ với mọi người và trong lời nói và bài viết.
Rất đúng! Tuy Bác là một người luôn bận rộn nhưng Bác vẫn đi thăm các em thiếu nhi. Bác luôn động viên các em thiếu nhi là"tuổi nhỏ làm việc nhỏ tuỳ theo sức của mình"Bác còn ra 5 điều, để dạy thiếu nhi. Bác hay thăm các em ở trại trẻ mồ côi,Bác còn phát kẹo cho các cháu. Không những Bác quan tâm đến các em thiếu nhi, mà Bác còn quan tâm đến các cô chú công nhân, Bác lo cho cuộc sống của họ. Đêm 30 Bác lại đi thăm các hộ gia đình nghèo Bác còn tặng quà, ân cần hỏi han sức khoẻ. Khi Bác đọc bảng tuyên ngôn độc lập Bác hỏi"Mọi người có nghe rõ không ?Vầo ngày trung thu Bác thuờng làm thơ cho các em thiếu nhi "Trung thu trăng sáng như gương Bác hồ ngắm cảnh nhớ thuơng nhi đồng"
Thế đấy cuộc sống của Bác rất giản dị, nhưng tình cảm của Bác thì không hề giản dị. Tình cảm của Bác dành cho chúng ta bằng một đại dương, đại dương ấy sẽ không bao giờ cạn được. Chúng ta tuy còn nhỏ nhưng chúng ta vẫn có thể làm cho Bác vui lòng được đó là cố gắng học thật giởi để mai sau chúng ta có thể giúp ích cho đất nước Việt Nam này. "Bác ơi ! Bác à! Bác cứ ngủ thật ngon, chúng con sẽ luôn cố gắng thực hành điều Bác mong muốn! " Đó là điều em muốn nói trước khi Bác ra đi
lời hát hay gì
CÔ ĐƠN DÀNH CHO AI
Tên bài hát: Cô Đơn Dành Cho Ai
Lời bài hát Cô Đơn Dành Cho Ai – Lee Ken PT, NalCa sĩ: Lee Ken PT, Nal
Sáng tác: Lee Ken PT, Nal
Album: unknown
Ngày ra mắt: 03/04/2021
Thể loại: Việt Nam, Nhạc Trẻ, V-Pop
Con tim em thay lòng
Để niềm đau thay bao mặn nồng
Bước chân anh đi về
Chẳng còn ai mong
Được dăm 2 3 năm ròng
Để giờ nghe tin em đi theo chồng
Nước mắt hòa tiếng đau người đành sao
Bao ngày trông mong, ngóng đợi
Giờ về thì không ai chờ
Giọt buồn rơi xuống
Đưa tay giấu đi vội vàng
Đem niềm tin ra phương xa
Trái tim gửi gắm quê nhà
Giờ về đây lấy
Em đem vứt cho người ta
Cô đơn dành cho ai đây
Bao nhiêu tương tư tàn hoa phai
Cứ nghĩ là
Sẽ giữ mãi được hình bóng
Bao nhiêu lần đã hi vọng
Về nơi dấu yêu ban đầu
Chẳng âu lo bên nhau
Hát vang câu hò
Đêm thâu lại lo âu
Không sao đâu, chia tay chẳng đau lâu
Phải chăng em đem tình yêu
Cho người khác
12 bến nước đục trong
Đời em sẽ vui nhiều không
Hay là nước mắt ướt mi lưng tròng
Vì tương lai
Anh phải cố gắng lao lực
Để người nương vai
Đối với anh thì sao cực
Vì thương ai
Bao đêm dài anh thao thức
Để nỗi đau vương lại
Giờ tim này đau nhức
Lời ngọt ngào người từng trao
Như những chất độc không màu
Thấm vào máu, sâu vào não
Giết chết tế bào, sao không đau
Bông hoa xinh ngày xưa
Vì người ra đi mà lụy tàn
Trời xanh kéo đầy mây mưa
Như tiếc tình mình đã li tan
Buông sợi tơ
Chia tay tàn phai giấc mơ
Có chăng là mơ
Một lý do anh sẽ thôi mong chờ
Làm người thay đổi
Vì em là ai trong lòng tôi
Mà mang niềm đau bao ngày qua
Vậy là coi như ta mất nhau rồi
Cô đơn dành cho ai đây
Bao nhiêu tương tư tàn hoa phai
Cứ nghĩ là
Sẽ giữ mãi được hình bóng
Bao nhiêu lần đã hi vọng
Về nơi dấu yêu ban đầu
Chẳng âu lo bên nhau
Hát vang câu hò
Đêm thâu lại lo âu
Không sao đâu, chia tay chẳng đau lâu
Phải chăng em đem tình yêu
Cho người khác
12 bến nước đục trong
Đời em sẽ vui nhiều không
Hay là nước mắt ướt mi lưng tròng