K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

17 tháng 5 2016

xin lỗi mình mới học lớp 5 thôi à 

17 tháng 5 2016

Bạn có hiểu mình nói gì không vậy? Đã bảo lớp dưới thì đi ra chỗ khác đừng khoe cơ mà

10 tháng 6 2016

Có n số tự nhiên không vươt quá n; treong đó n thuộc N

10 tháng 6 2016

Có n số tự nhiên không vượt quá n (n thuộc N) 

31 tháng 3 2016

bạn trừ 4/5.n! choa 4/5n.2 thì sẽ chứng minh được

31 tháng 3 2016

sao cau lao the ha 

14 tháng 9 2018

là s???

mk chẳng hỉu j

mk nhak

Thanks

14 tháng 9 2018

mợi người nhớ nha ko là mất điểm đó mình bị òi hê hê kb vs mk lun đi

4 tháng 4 2016

mình cũng chơi bang bang nè, tuy nich gà nhưng ở sever bối rối, bạn vào đấy soloo với tớ nha

ukm solo

27 tháng 8 2019

Mở bài

- Có thể dẫn dắt bằng một đôi câu thơ hay bài hát "Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt

tay đến trường,... "

- Ngày đầu tiên đi học luôn là ngày để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng chúng ta.

Thân bài

Cảm xúc, tâm trạng cúa tôi trong đêm trước khi ngày mai đi học

- Chộn rộn, háo hức đến lạ.

- Chuẩn bị đầy đủ quần áo, cặp sách,... sẵn sàng cho ngày mai đi học.

- Lo lắng, trằn trọc, khó ngủ.

- Đã đi ngủ sớm nhưng vẫn không chợp mắt được vì mải lo nghĩ đến ngày mai sẽ ra sao?

a.Ngày dầu tiên đến trường.

Trên đường đến trường

- Sau khi mặc đồng phục, cả nhà chụp một tấm hình làm ki niệm “Ngày đầu tiên tôi đi học”.

- Mẹ dắt tay tôi đi học với tất cả sự háo hức tràn đầy niềm vui.

- Con đường quen thuộc sao mà hôm nay bỗng nhiên thấy cái gì cũng lạ lẫm. Con đường, hàng cây, tiếng chim hót, đường phố xe cộ đông đúc qua lại,.. tất cả đều lạ lẫm

- Nhìn xung quanh, tôi nhận thấy cùng cỏ nhiều bạn giống mình, cũng lần đầu tiên đến trường với biết bao điều thú vị.

b.Khi tới trường

Đứng trước cổng trường: Cổng trường to lớn, hàng cây thật đẹp, bảng tên trường rất to và nghe sao thật hay... tôi như bị choáng ngợp.

Mẹ dắt tôi vào trường, còn tôi trong lòng xiết bao hồi hộp, lo lắng.

- Bước vào sân trường: Sân trường thật rộng lớn, từng dãy phòng học khang

trang, đẹp đẽ khiến tôi thật thích thú.

- Xếp hàng: Mẹ buông tay tôi và bảo tôi vào xếp hàng với các bạn theo sự

điều động của nhà trường.

- Cảm xúc của tôi lúc này mắt rơm rớm nước mắt vì lo sợ mẹ sẽ bỏ mình, bấu

víu lấy áo mẹ không rời,...

- Mẹ tôi dịu dàng khuyên tôi phải mạnh dạn hơn.

c. Trong giờ học

- Cô chủ nhiệm dắt cả lớp lên phòng học.Tôi vẫn cố ngoái nhìn xem mẹ có còn đứng trong sân trường không? Tôi không thấy, lòng lại càng hồi hộp hơn nhưng tự nhủ sẽ mạnh mẽ hơn.

- Bước lên phòng học, tôi và các bạn rất ngạc nhiên vì phòng học quá đẹp.

- Phòng học đẹp là vì: Sơn phết màu sắc rất đẹp đẽ, từng cái bàn cái ghế được xếp gọn gàng, ngàn nắp. Trên các bức tường được trang trí hình ảnh dễ thương bắt mắt.

- Chúng tôi bước vào bài học đầu tiên trong cuộc đời mình.

- Cô giảng bài thật hay. Lời giảng du dương, trong treo, ngọt ngào đưa chúng tôi đến với sự thú vị của từng bài học.

- Sau tiết học, tôi cảm thấy thật thích thú và hạnh phúc khi được đi học. Được cô giáo yêu thương, được làm quen bạn bè mới. Ôi thích thú làm sao!

Giờ ra về

- Vừa bước chân xuống cầu thang, tôi đã nhìn thấy mẹ mình.

- Tôi vui mừng chạy đến, hôn lên má mẹ.

- Mẹ hỏi tôi nhiều điều về lớp học, về cô giáo, về bài học ngày hôm nay. Tôi kể

mẹ nghe mọi việc.

- Thấy tôi vui khi đi học về, mẹ cũng thấy hạnh phúc.

III. Kết bài

- Kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của tôi là thế đó.

- Biết bao cảm xúc xen lẫn vào nhau khiến tôi nhớ mãi.

27 tháng 8 2019

Tôi năm nay mười bốn tuổi, trải qua rất nhiều kì thi, gặp rất nhiều bạn, học rất nhiều thầy cô giáo và đã từng tham dự bảy lần khai giảng. Nhưng đối với tôi, ngày đầu tiên đi học là kỉ niệm tôi không bao giờ quên.

Tôi đã suýt được học mẫu giáo nếu lần ấy tôi không khóc và ôm mẹ khư khư, nên buổi đầu tiên vào lớp một là một ngày rất trọng đại đối với tôi và gia đình tôi.

Mẹ sợ tôi sẽ khóc và đòi về. Mẹ cũng sợ rằng tôi phải tạm dừng việc học sang năm sau, khi đã đủ lớn để mẹ không cảm thấy lo sợ nữa. Từ mấy tuần trước, gia đình tôi đã nhộn nhịp hẳn lên. Bố mẹ mua cho tôi bao nhiêu thứ lạ: bút chì, thước kẻ, cặp sách, vở và rất nhiều đồ dùng khác mà tôi không thể nào nhớ nổi. Tôi có rất nhiều váy áo nhưng lần này mẹ vẫn mua cho tôi một bộ khác: áo trắng, váy đỏ. Mẹ nói với tôi đó là “đồng phục”. Tôi được bố mẹ kể nhiều về trường lớp. Tôi cũng rất thích trò “tập viết”. Tôi có nhiều ước mơ. Tôi thích làm lớp trưởng, muốn có nhiều bạn, muốn học thật giỏi. Tối hôm đó, tôi nghĩ rất nhiều và mong cho đến ngày mai, ngày đầu tiên đi học. Tôi nghĩ, sáng hôm sau, trời sẽ trong xanh, mát dịu, tôi sẽ tung tăng cùng mẹ đến trường. Ôi! Thích quá!

Đúng như tôi dự đoán, sáng thu ấy, một buổi sáng thật đẹp, trời rất cao và mây cũng rất xanh. Ngồi sau mẹ, tôi hút sữa chùn chụt và nhìn ngắm con đường lạ. Tôi chưa đi con đường này bao giờ. Con đường rất đẹp, hai bên cây xanh rì rào như chào đón tôi. Mẹ hỏi tôi rất nhiều nhưng chung quy là mẹ sợ tôi khóc nhè, đòi về. Sau khi tôi uống hết hai hộp sữa thì thấy mẹ đi chậm lại và nói: “Đến rồi. Trường của con đấy. Trường Nam Thành Công”.

Tôi giật mình, nhìn vào trường rồi tò mò tự hỏi: Sao trường to thế? Sao nhiều người thế? Tôi chợt thấy lo lo. Mẹ gửi xe rồi nắm tay tôi dắt quạ cái cổng trường to ơi là to. Nếu có ai bảo tôi diễn tả sự to lớn của nó thì tôi chỉ có thể nói: “Nó to đến mức không biết mình có được đi qua không?”. Vì tôi nghĩ cổng to chỉ dành cho những người lớn mà thôi. Giữa một biển người, tôi thấy mình thật nhỏ bé. Nếu không có mẹ, chắc tôi bị họ đè bẹp mất. Mẹ dẫn tôi đi lòng vòng một lúc rồi dừng lại ở một dãy những bạn học sinh khác cũng ngơ ngác như tôi. Mẹ nói:”Các bạn lớp con đấy. Con vào với các bạn đi!”. Tôi thấy sợ, níu chặt tay mẹ. Tôi ước mẹ học cùng tôi, mặc dù mẹ có to hơn tôi và các bạn một chút.

Trên loa là tiếng cô hiệu trưởng. Tôi không nghe thấy gì vì lúc đó mẹ lại dắt tôi đi. Tôi tự hỏi: “Mẹ dắt mình đi đâu?”. Tôi đứng trước cửa của một căn phòng rất to, có nhiều bộ bàn ghế đẹp, nhìn thật sáng sủa, sạch sẽ. Xung quanh tôi có rất nhiều bạn, người thì nắm tay mẹ, người thì níu áo bố, có bạn còn bắt cả bà bế. Cái phòng mà tôi đứng đó là lớp 1D. Từ căn phòng có một người lạ bước ra. Cô ấy còn trẻ và nom rất đẹp. Cô mặc áo dài màu hồng phấn. Cô cười rất tươi, ngồi xuống hỏi thăm từng bạn. Cô hỏi đến tôi, tôi hơi sợ vì nhớ lời mẹ dặn: “Ai hỏi nhiều là mẹ mìn đấy. Họ hỏi để biết con ở đâu rồi tối đến bắt đi. Vì vậy, con đừng nói chuyện với người lạ”. Nhưng tôi thấy cô dịu hiền quá thành ra khi cô hỏi, tôi trả lời hết, cả việc tôi tưởng cô là mẹ mìn. Cô cười và xoa đầu tôi. Tôi cười và nhìn mẹ. Mẹ tôi cười thật tươi, gương mặt mẹ không còn lo âu mà rạng rỡ vô cùng. Tôi nghĩ thầm: “Đi học, chẳng có gì đáng sợ!”.

Rồi cô giáo đọc tên từng bạn. Nghe đọc đến tên, có bạn khóc nấc lên, và mẹ phải đẩy vào lớp. Các bạn sợ, tôi hiểu tại sao, vì mọi thứ mới lạ quá. Nhưng tôi không khóc, mẹ tôi cũng không phải đẩy hay ấn. Tôi tự đi. Tôi chẳng thấy lo ngại, tôi thấy mọi việc đều tốt đẹp: trời đẹp, phòng đẹp, bàn ghế đẹp, cô giáo đẹp, mẹ tôi cũng đẹp.Tôi không muốn những cái đẹp ấy bị nước mắt làm xấu đi. Và mẹ cũng đã dặn trước phải làm gì khi đến trường. Tôi ở lại học, mẹ sẽ về. Nhưng rồi tôi lại thấy sợ, cũng chẳng biết sợ gì nữa. Tôi ngoái nhìn mẹ, tạm biệt mẹ và tạm biệt cả tuổi ấu thơ, cái tuổi đầy ắp trò chơi. Tôi nhìn bạn bên cạnh, nó cũng không rơi một giọt nước mắt, thậm chí còn cười hớn hở. Nó có vẻ cao hơn tôi. Tôi hỏi nó: “Sao cậu can đảm vậy?”. Nó bảo đây là lần thứ hai nó dự khai giảng. Vậy là nó bị đúp. Thảo nào… Tôi quay ra cửa sổ, nhìn mẹ. Mẹ cười, tôi cũng cười. “Đi học, bình thường thôi, đâu có gì đáng sợ”. Ngoài trời, nắng nhảy nhót như cũng đang đi học.

Ngày đầu tiên đi học của tôi đấy! Thật là đặc biệt phải không? Tôi cũng không hiểu vì sao lúc ấy tôi không khóc nhưng rõ ràng hôm đó mẹ tôi rất vui. Tôi hãnh diện vì làm cho mẹ vui. Tôi đã vào lớp một bằng một nụ cười…

27 tháng 8 2019

Bạn tham khảo dàn ý :

I. MỞ BÀI

Vào một ngày, tôi bỗng nhận ra sự trưởng thành của mình.

II. THÂN BÀI

1. Miêu tả bản thân khi đã lớn

* Đối với các bạn nam

Vóc dáng, ngoại hình:

Chiều cao: cao hơn ngày trước rất nhiều.

Giọng nói: bị vỡ giọng, nghe ồm ồm rất trầm.

Cơ thể: cơ thể phát triển tốt, rắn chắc hơn.

Trí tuệ: cảm thấy mình nắm rõ vấn đề hơn, giải quyết vấn đề tốt hơn, nhanh nhạy hơn.

Tính cách:

Bớt hậu đậu hơn trước, làm việc gì cũng đều đắn đo, suy nghĩ kĩ lưỡng hơn.

Quan tâm, chăm sóc bản thân mình nhiều hơn.

Hay thẹn thùng, mắc cỡ trước bạn khác giới.

Biết quan tâm đến mọi người xung quanh mình hơn.

* Đối với các bạn nữ

Vóc dáng, ngoại hình:

Chiều cao: cao hơn ngày trước rất nhiều.

Giọng nói: thánh thót, trong trẻo hơn.

Cơ thể: cơ thể phát triển tốt, trông dịu dàng, nữ tính hơn.

Trí tuệ: cảm thấy mình nắm rõ vấn đề hơn, giải quyết vấn đề tốt hơn, nhanh nhạy hơn.

Tính cách:

Bớt hậu đậu hơn trước, làm việc gì cũng đều đắn đo, suy nghĩ kĩ lưỡng hơn.

Chải chuốt, chăm lo cho bề ngoài nhiều hon trước khi đứng trước người khác.

Hay thẹn thùng, mắc cỡ trước bạn khác giới.

Biết quan tâm đến mọi người xung quanh mình hơn.

28 tháng 8 2019

Tham khảo thôi nhé!!!

Trong gia đình, tôi là người nhỏ nhất nên luôn được mọi người bên ngoại yêu chiều. Hầu như mồi lần về ngoại chơi, tôi không phải làm gì hết, chỉ ngồi đó chơi là được rồi. Trái lại với sự yêu chiều ờ bên ngoại, bên nhà nội hình như không mấy ai ưa tôi cả. Tôi không biết vì sao nhưng chắc là tại cái sự yêu chiều đã được nhằm vào em trai họ của tôi.

Cứ mồi lần có gì hay, tôi định chơi thì mấy cô lại không cho tôi chơi. Họ nói là tôi hậu đậu mất công chơi lại hư. Họ luôn nói tôi thụ động, hậu đậu, học không giỏi bằng em họ tôi. Dù hay bị la mắng, bị chê này nọ nhưng tôi không lấy điều đó làm cho tôi buồn, vì cha mẹ tôi luôn luôn ủng hộ tôi, yêu thương tôi. Tôi lấy điều đó làm động lực để tôi chứng minh cho mọi người thấy tôi không hậu đậu, thụ động, học kém.

Thời gian trôi qua thật nhanh, cái tên gọi "con bé hậu đậu" giờ cùng không còn nữa. Thay vào đó là những lời khen. Tôi không còn là con bé hậu đậu hay bị chê cười nữa mà bây giờ tôi đã là một học sinh lớp tám rồi đấy!

Cha từng nói với tôi: "Con người có ước mơ và có nghị lực kiên trì biến ước mơ thành hiện thực thì mới là một con người thành công". Cũng chính sau khi nghe nói những lời ấy, tôi đã tự lập ra cho mình những mục tiêu cần phải hoàn thành trong tương lai. Tôi đem cho cha xem, cha cười và bảo tôi: "Giỏi lắm con yêu. Mục đích bây giờ đã có, con hãy cố gắng kiên trì thực hiện nhé! Những lời nói ấy cũng là động lực cho tôi tiếp tục cố gắng. Tôi còn nhớ tám năm trước, tôi chỉ là một con bé rụt rè, thụ động, hậu đậu và học không giỏi. Thế mà tám năm sau, tôi bây giờ đã trưởng thành hơn, tự tin hơn, mạnh mẽ hơn, có ý chí hơn. Tôi đã hoàn toàn lột xác bỏ lại cái vỏ bọc của con bé hậu đậu năm xưa. Cha mẹ luôn hỏi tôi những câu hỏi: "Lớn lên con định làm gì?". Câu trả lời của tôi luôn khác nhau theo năm tháng. Hồi học lớp một, tôi ước mơ được trở thành một nàng tiên trong truyện cổ tích. Lớp ba và lớp năm thì tôi lại ước mơ được làm nhà khoa học. Nhưng đến lớp tám, tôi chắc chắn ước mơ của mình chính là trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng. Lúc ấy, tôi cảm thấy tôi rất cần trả lời chính xác cho ước mơ, dự định của tôi trong tương lai. Tôi cảm thấy, mình đã lớn khôn.

Không chỉ lớn khôn về mặt thể xác mà tôi còn thấy mình lớn khôn về mặt suy nghĩ. Tôi không còn thích những nơi ồn ào, không còn hứng thú những trò chơi: điện tử mà tôi từng dành thời gian suốt ngày để chơi với chúng, tôi không còn thích xem những bộ phim hoạt hình, đọc những cuốn truyện vô bổ nữa mà bây giờ tôi thích những nơi yên tĩnh, trầm lắng hơn. Tôi bắt đầu thích việc viết nhật kí, đọc những quyển tiểu thuyết, vẽ tranh khi vui cũng như khi buồn. Tôi có thể dành thời gian hàng giờ chỉ để ngắm một vật hay một cơn mưa. Trước đây, tôi làm nhiều điều mà không nghĩ đến hậu quả nhưng bây giờ trước khi nói một lời nói, làm một việc gì đó, tôi đều suy nghĩ thật kĩ trước khi làm.

Trước đây tôi từng làm cha mẹ phải buồn, phải lo lắng và thất vọng. Tôi lúc đó không hề biết những việc mình làm sẽ ảnh hưởng hay tổn thương cha mẹ ra sao. Cứ thích cái gì là làm thôi. Còn lúc này đây, nếu cho tôi một điều ước, tôi sẽ ước: thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa mọi lỗi lầm mình đã gây ra. Tôi đã thực sự ý thức được việc mình làm có thể gây tổn thương cho những người yêu thương tôi nhiều như thế nào. Phải chăng, tôi đã lớn?

Tôi cảm thấy mình đã khôn lớn về mọi mặt: Thể xác lẫn tâm hồn. Lớn khôn không chỉ trong suy nghĩ mà còn về từng lời nói, cử chỉ hay cả suy nghĩ về tương lai và cuộc sống của mình. Tôi cùng đã học được rất nhiều bài học, suy nghĩ thận trọng hơn và có ý chí cho tương lai sau này. Có lẽ tôi đã lớn thật rồi.

17 tháng 5 2019

Cây vàng

hok tốt!

17 tháng 5 2019

Hoa Bỉ Ngạn